Thông báo
Làm sạch tất cả
Ngày 12/4/1930 (17/3/ Canh Ngũ).
NHÀN ÂM ĐẠO TRƯỞNG.
Hỉ chư Đạo hữu.
Đã lâu, Bần Đạo không được giáp mặt chư đạo hữu để luận một vài câu chuyện về Đạo đức. Hôm nay, Bần Đạo cũng để dạ khen một ít hiền hữu đã để hết tâm chí trau giồi thánh chất mà cũng buồn nhiều đạo hữu còn chăm nom bước thế, hơn đường tu. Đức Chí Tôn đã lấy từ bi mà châm chế, mong ngày đạo được hòa bình. Vậy, khá chung trí, hiệp tâm mà dìu mối Đạo. Ấy là phương chuộc lỗi
của mình mà trở về ngôi cũ. Phải khá lo xa!
H... hiền hữu lúc nầy chuyên về văn chương quốc âm nhiều lắm há?
Nhiều đạo hữu khác đã từng được Thánh giáo và học hỏi đã thông; vậy, Bần Đạo xin giải giùm bài thi hôm nay;
ĐƯỜNG VỀ CHỚ NỆ BƯỚC NON SÔNG,
LẦN ĐẾN TÌM NƠI CẢNH BÁ TÒNG.
(1) BỤNG TRỐNG THẢNH THƠI CON HẠC NỘI,
(2) LÚA ĐẦY LÚNG THIẾU PHẬN GÀ LỒNG.
(3) CÔ PHẦN NGOẢNH LẠI ĐÀ BAO TUỔI,
(4) SÔ DIỆN XEM QUA KHỎI MẤY DÒNG.
MỘT ĐIỂM QUANH CO LÊN MỘT NẤC,
LẦN LỬA NGÀY THÁNG ẮT QUA ĐÔNG.
(Nhiều người giải 4 câu trên. Qua điển tích và cặp luận thì không ai hiểu hết nên Ngài giải nghĩa).
GIẢI:
(1-2) Lý Bạch viết:
Lung kê hữu mễ thang oa cận,
Dã hạc vô lương thiên địa khoan.
Thích nôm: GÀ LỒNG có lúa đầy bụng hằng ngày mà nồi nước sôi hằng cận bên, không phải bị giết ngày nào.
Còn con HẠC NỘI; tuy bữa đói bữa no nhưng trời đất rộng thinh, mặc tình cao bay xa liệng.
Tóm lại, thà cực mà được thong thả còn hơn sướng mà phải chịu nguy hiểm. Có MỐI ĐẠO dìu mình được tự do thiêng liêng mà cái tự do thiêng liêng ấy, ta hãy làm CON HẠC NỘI mới mong chiếm được.
(3) CÔ PHẦN: Là mồ hoang
SÔ DIỆN: Là nhăn mặt
Nghĩa giải riêng "luận nhứt và luận nhì" chớ không phải chung nghĩa.
GIẢI
Ta nhìn mấy cái mồ hoang, mã lạnh. Nếu tìm mà hỏi cho rõ tông tích thì toàn là kẻ thiếu niên nằm nơi đó. Thế thì đời người như bọt nước, như mây bay; nếu chẳng lo TU cho sớm, chừng khuất bóng rồi, té ra mình chưa gặp đạo.
Đức THÍCH CA nói:
MẠC ĐÃI LÃO LAI PHƯƠNG HỌC ĐẠO
CÔ PHẦN TẬN THỊ THIẾU NIÊN NHƠN
Nghĩa là: Chớ đợi lúc GIÀ mới học Đạo
Những mồ hoang ấy toàn là của kẻ còn trai trẻ.
Chư đạo hữu hiểu rõ chưa?
(4) DÒNG: Đây là dòng nước. Nước mà bị gió thổi, có con sông nào khỏi nhăn mặt? NƯỚC bị gió như NGƯỜI bị cường quyền. Nếu chẳng thoát ra quyền ấy thì chưa dễ chắc còn thân, Đạo là phương dìu người khỏi quyền ấy mà thôi. Cổ nho có câu:
Thanh sơn nguyên bất lão, vị tuyết bạch đầu
Lục thủy bổn vô sầu, nhơn phong sô diện.
Nghĩa là: Núi kia chẳng phải già mà bị tuyết đông nên bạc đầu
Nước kia chẳng phải sầu mà bị gió thổi nên nhăn mặt.
Phải tìm cao xa mà hiểu.
Còn hai câu chót ai cũng hiểu. Vậy, chư đạo hữu ráng học đạo nghe.
THĂNG.
Giờ SỬU, ngày 23/3/Canh Ngọ (21/4/1930).
TÁI CẦU.
THẦY, các con,
Tr...! Thầy lập nền đạo nầy ra là do nơi Thiên thơ, lại cũng có lòng từ bi để vớt cả mấy chục ức nguyên nhân lớn lao trở hồi cựu vị. Thầy biết có những chơn linh vì lãnh mạng tá phàm mà dìu dắt các con của Thầy nên chẳng nại công lao nhọc, yêu cầu cùng TAM GIÁO nới tay cho Thầy độ rỗi các con.
Than ôi! Công trình của Thầy và các đấng thiêng liêng thì nhiều mà tấc thành của mỗi con thì không đặng mấy. Nhiều phen sống khổ, muốn chìm đắm các con mà Thầy phải sợ cho đến nhăn mày khổ lụy. Thấy vậy chẳng đành, Thầy phải cải sửa Thiên cơ để cho mỗi đứa được có ngày giờ và thế lực mà dìu dắt nhau cho tròn phận sự. Nhưng rốt lại tà quyền cũng lấn lướt chất Thánh, bước tục dẫn chơn phàm. Thầy rất đau lòng mà dòm thấy con cái liếu xiếu bị lầm vào đường tà quái. Đứa thì mê tài, đứa thì ham cận sắc, đứa bị biếm vào lối lợi quyền, đứa bị xô vào nơi thất đức. Mỗi đứa mỗi nẻo, đều quăng sạch chất thiêng liêng, lầm lũi đưa tay theo mấy mươi động. Hại nữa là các con lại bị nó tàng ẩn, xô cho dang nhau, bứt nghiến tình đoàn thể, chặt lìa dây liên lạc, giành xé cắn rứt nhau như kẻ khác nhà, gà riêng ổ, cho đừng có thế lực chi mà kình chống với chúng nó. Rồi rốt cuộc lại thì các con phải lần lần bị manh mún phân chia, sa vào hang sâu vực thẳm.
Thầy tưởng để cho các con lo liệu, giành giựt, đương cự với chúng nó. Nhưng, dòm Thiên thơ thì TÁM PHẦN MƯỜI đã sa ngay vào chơn của quỷ vương dày đạp mà lại phần đông các con là bậc phẩm cao, chức trách trọng hậu. Thầy phải ép lòng chịu tư vị với các con mà thố lộ một tí; vậy nên biết mà kềm sửa bước đường đặng cứu chữa căn bịnh cho nhau và ngăn ngừa bước đường cho những đứa sẽ đến.
Tà đã thắng chánh thì con làm thế nào mà đương cự cho kham? Con là đứa Thầy đã tin cậy hồi mới ban sơ, tuy bước đường lắm lúc cũng sai lầm nhưng nhờ các đấng thiêng liêng thương mà chỉ dẫn nên bước vừa trờ tới kịp lúc trở ra. Thương hại cho nhiều đứa khác: Quyền chưa từng nắm, của chưa đặng cầm sắc chưa từng gần, lợi chưa từng thấy, bị lũ yêu quái tùy Thiên thơ đem treo trước mắt mà phải lầm lũi bước đường, chơn linh quý hóa kia mắc lẫn với xác phàm mà phải chịu muôn đời chìm đắm.
Đạo tuy cao; song, nên biết sức quỷ cũng chẳng hèn. Nếu không ngăn ngừa, dằn lửa nóng trong tâm thì lửa tam muội của quỷ vương đốt cháy. Con khá hiểu lời Thầy và nên biết rằng nếu con chẳng dụng quyền lực của Thầy ban cho con mà đương cự dìu dắt các em thì một ngày kia nó dẫn đi lần hồi hết. Rồi còn một mình như chim lẻ bạn, như phụng lạc bầy, gặp cơn giông tố kia cũng chẳng sức gì đởm đương cho khỏi sa nơi hắc ám. Chừng ấy thì thế giới sẽ tạo lập lại, sụt các con cho đến địa cầu bảy mươi hai đặng chờ lúc thiên niên đày vào Nghiệt Cảnh. Nên biết trách nhậm rất nặng nề, nếu chẳng kham thì con đường thiêng liêng kia đâu an vị được.
B...! Thầy đã lấy ân huệ ban cho con rất xứng đáng. Cái ân huệ ấy là tấm sắt hộ tâm, sao chẳng giữ gìn trọng trách, làm cho chinh lòng nhau. Chưởng Đạo Kiêm Biên lãnh mạng Thầy mà dìu dắt. Hễ có một bực trổi hơn thì con đường phải gay trở thêm. Nếu cái NHẪN kia chẳng đặng để đứng đầu, làm cho nó phiền, trả chức lại, cũng như Lý Bạch ngày nọ thì mong chi đi cho cùng bước.
Thầy thấy Thiên thơ mà đau lòng nên mấy lời nầy là lời chót thiết yếu chung. Nơi đây cũng vậy mà Kiêm Biên cũng vậy, Khá chung lo mà gỡ rối nghe!
Thầy ban ơn cho các con.
THĂNG.
(Thánh Ngôn Hiệp Tuyển, quyển nhì, trang 70, 71, 72, 73).
***
Ngày 01/2/TÂN SỬU (DL: 13/3/ 2021)
HẠC NỘI
Người bắt đầu chủ đề Đã đăng : 04/04/2021 6:26 sáng