KHÔNG CÓ CÔ HỒN, CÓ CHĂNG LÀ NGẠ QUỈ.
Hôm nay là ngày rằm Trung Nguơn. Có một điều, từ thử đến giờ, bên Phật Giáo lạc lầm về chỗ các đẳng linh hồn mà người ta gọi cô hồn đó. Không có cô hồn đâu! Hoặc may ra, có lẽ mấy vị khi trước đã đạt pháp gặp đám ngạ quỉ súc sanh, phần nhiều là con nít, các đẳng chơn hồn về súc sanh, cho nên các chơn hồn trẻ mãi thôi. Vì cớ cho nên người ta làm áo thí cô hồn nhỏ nhỏ vậy.
Không có cô hồn đâu, nếu như Bần Đạo không lầm thì người ta đã có một vị là cô hồn, ấy là người con gái, là Thanh Tâm Tài Nữ đã chết, khi người tắm ở tại Cap St. Jacques bị chết chìm. Thanh Tâm Tài Nữ chết như thế mà không phải là cô hồn đâu.
Các phẩm chơn hồn đạt phẩm vị nhơn phẩm không có cô quả bao giờ. Nơi cảnh Hư Linh hằng sống kia, người ta còn có gia đình, thân tộc, bạn tác, anh em của người ta. Không có một chơn hồn nào đã đạt nhơn phẩm mà gọi là cô hồn đặng, có hay chăng là thiên hạ tưởng tượng vậy thôi. Tưởng người chết không con nối hậu, không ai phụng sự, xiêu mồ lạc mã, người ta cho là cô hồn, sự thật là không phải.
Bần Đạo lặp lại lần nữa: Không có cô hồn, chỉ có đám ngạ quỉ súc sanh mà thôi. Như các đẳng chơn hồn mà chúng ta cầu nguyện trong Trung Nguơn đây là cốt yếu để cho họ giải quả thoát kiếp. Có lẽ, trước kia, người ta biết một điều bí mật là các ngạ quỉ súc sanh hay ăn uống thường phá khuấy thiên hạ đặng kiếm ăn. Còn chúng ta, ngày Trung Nguơn hay là Thượng Nguơn, chúng ta cúng kiến là cúng Ông Bà Tổ Phụ, Ông Bà và bạn tác đồng sống với chúng ta mới qui liễu. Ngày cúng ấy là ngày chúng ta nhắc lại sự đau thảm chia ly với nhau trong kiếp sống. Còn kiếp chết của chúng ta sẽ được tương ngộ trên cảnh hư linh hằng sống kia. Cái cảm tình của chúng ta ngày đó, dầu cho dưa muối mà chúng ta nhớ cái thâm tình ấy là quí trọng. Quí trọng hay chăng là cái lòng yêu ái của chúng ta dưng cho họ, nhớ tưởng đến họ mà thôi. "Sanh như tiền, tử như thị", ấy là Đạo nhơn luân của chúng ta, nhứt là Đạo phong hóa của nhà Nam.
Bần Đạo lặp lại lần nữa: Không có đám cô hồn đâu! Nếu vị nào đạt được nhơn phẩm ở thế gian này, dầu cho cô quạnh thế nào, nơi cảnh thiêng liêng hắng sống kia họ cũng có anh em, bạn tác, gia đình của họ. Chúng ta không có người nào cô quả hết, chỉ sợ có một điều là bạn tác, anh em, chị em đồng sống với chúng ta mà họ không tu, khi về cảnh thiêng liêng hằng sống, không thế gì mà gặp nhau được Cái đó mới vô phước và đáng sợ hơn hết, ngoài ra không có cô hồn, chỉ có đám ngạ quỉ súc sanh mà thôi.
Bần Đạo thuyết tiếp về Tam nguơn.
Tại sao trong Càn Khôn Võ Trụ chia làm Tam nguơn?
Là khi Càn Khôn Võ trụ chưa lập ra, ban đầu cả tinh khối sanh lực của Càn Khôn bao trùm hết, khi biến thiên mới tạo ra vạn vật. Hồi lúc Đức Chí Tôn giáng linh gọi là Thượng Nguơn. Người giáng linh nắm cả nguyên khí ấy luyện trong Càn Khôn Võ Trụ, biết hoạt động nương theo cái sanh lực là chữ "khí" đó (Hộ Pháp chỉ ra Liên Đài Hộ Pháp có chữ khí) tượng hình của mình.
Kế tiếp nữa là Trung Nguơn. Đức Chí Tôn tạo vạn vật dầu cho loài người cũng ở trong vạn vật ấy. Giờ phút Đức Chí Tôn đến cho loài người được cái linh, tức nhiên cho họ cái khôn ngoan hiển hách khác hơn vạn loại kia, gọi là giáng khí. Vì cớ, Đức Hộ Pháp bắt Ấn Trung Nguơn: Hai bàn tay phải hiệp lại với nhau là âm dương tương hiệp, theo cái thiên linh của Đức Chí Tôn đến cái nhơn linh của loài người.
Đến Hạ Nguơn. Đức Chí Tôn giáng Thần, tức nhiên là cái thiên vị Đức Chí Tôn mở ngôi Thần, Thánh, Tiên, Phật cho Vạn Linh đặng cho các chơn hồn đạt vị của mình, chuyển luân trong quả kiếp sanh sanh tử tử mà đạt pháp lập thiên vị. Đức Chí Tôn giáng trần Hạ Nguơn là cốt yếu như vậy. Vì cớ nên Hộ Pháp bắt ấn Hạ nguơn, là tới tuần trà: Hai bàn tay úp nhau, tả là Dương (trên), Hữu là âm (dưới), chụp lên đầu Kim Tiên đưa xuống giáng thần cho thiên hạ.
Ba cái Bí Pháp đó là vậy.
Bây giờ Thượng Nguơn trở lại. Trong Càn Khôn Võ trụ Nhựt Quang có bảy trái địa cầu (Sept planètes du système solaire), nhơn loại ở được bảy trái đó, đi chung quanh giáp một quận gọi là đại chuyển, thì có 61.000.000 năm (sáu mươi mốt triệu năm là một chuyển). Trong sáu mươi mốt triệu năm, nếu chúng ta tính coi thì chúng ta ngó thấy trái đất này nó tái kiếp lại, nghĩa là chết rồi phục sinh lại bảy lần 61 là 427 triệu năm, thì trái đất đã chết một phen, cốt hài của nó còn lại là mặt trăng đó.
Kể từ nó mới phục sinh lại đến nay là ba chuyển, rồi nó sẽ đến Thượng Nguơn tứ chuyển. Mỗi trung chuyển là 61.000 năm, Hạ chuyển lại là sáu ngàn một trăm năm. Một Giáng là sáu ngàn một trăm năm cũng chia ra ba Nguơn vậy. Một Giáng là sáu ngàn một trăm năm thì mỗi Nguơn là hai ngàn ba trăm ba mươi năm. Hễ mỗi Nguơn ấy tới 2.333 năm 33 ngày 33 giờ 33 phút. Qua trong mấy cái ba mươi ba đó sẽ có một vị thiêng liêng ở cung Phật hay cung Tiên giáng thế chuyển Đạo. Vì cớ nên tượng hình Càn Khôn Võ trụ có ba Nguơn tạo đoan vạn vật.
Trung Nguơn là Nguơn giáng khí, như chúng ta tin dị đoan thì Trung Nguơn này, chúng ta nên cầu khẩn Đức Chí Tôn để thức tỉnh trí thức tinh thần loài người đặng cho họ minh tâm kiến tánh, cho thiên linh của họ khôn ngoan đặng bảo tồn sinh mạng của họ.
Giờ phút này, đừng cầu nguyện cho cô hồn nữa, mà chúng ta cầu nguyện cho con cái Đức Chí Tôn cho họ đủ năng lực để minh tâm kiến tánh, bảo trọng sanh mạng của họ mà thôi.
***